Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

MẦU NHIỆM


  Cháy nhà. Đấy là tai họa mà không ai muốn gặp phải. Đã cháy nhà , lại còn bị nước lụt nữa thì hết nói.
Thứ Bảy tuần rồi, vì công việc tôi phải ra ngòai lúc 8 giờ sáng. Khởi hành đã có triệu chứng bất tường: cái cản sau của xe moto tự dưng sút ốc kéo lê lết trên đường đi tới chỗ hẹn gặp partners. Người đi đường trố mắt ngạc nhiên, còn tôi thì không biết gì mãi cho tới nơi. Tôi nhặt mấy sợi dây nylon cột sơ nó lại. Rồi đối tác thứ hai trục trặc đến muộn những 1 tiếng đồng hồ. Tôi cảm thấy sốt ruột và lo lắng không hiểu vì sao, và nhiều lần đề nghị dời cuộc gặp sang ngày hôm sau, nhưng anh đối tác thứ nhất không chịu. Mãi đến 9h30 chúng tôi mới có thể đi đến Nagarkot sau khi đón thêm anh chàng luật sư của công ty. Chúng tôi đi đến Training Center để gặp Hiệu trưởng trường Luật của Nepal, người đang chủ trì một seminar quốc tế tại đó, để tham vấn về một vấn đề luật cho công ty của chúng tôi.
   30km đường đèo dốc để đến Nagarkot, một địa điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng của Nepal tương tự như Đà Lạt của miền Nam Việt Nam. Chừng 10h thì điện thọai của tôi bắt đầu bị gọi liên tục với những số máy lạ hoắc. Nghĩ rằng đó là của những kẻ đang đe dọa tống tiền tôi vì một thương vụ chúng tôi đang tiến hành với Chính phủ Nepal, tôi lờ đi không bắt máy.
  Đến được Nagarkot lúc 11h thì vị hiệu trưởng kia không thể sắp xếp thời giờ cho chúng tôi được, thế là phải về không. Cả nhóm sau khi về đến Kathmandu thì lại ghé vào một nhà hàng Fast Food . Mãi đến 15h tôi mới bứt ra được để về nhà. Nhưng hỡi ôi.
   Từ xa đã thấy đồ đạc bị vứt chồng đống ra ngòai sân thượng. Ngừng xe thì hàng xóm chạy lại  nói rằng, “Phòng mày cháy rồi!” Tôi lao lên cầu thang. Apartment  của tôi thì tường ám khói đen kịt, sàn ngập ngụa nước là nước. Hàng xóm kể rằng chừng 10h họ thấy khói bốc lên dữ dội từ phòng tôi mà cửa lại khóa nên phá cửa kiếng  và dùng nước tạt vào để dập lửa. Do khói mù mịt không thấy gì nên họ tạt bừa vào rất nhiều nước . Khi lửa tắt thì phá khóa cửa chính và mang ra ngoài mọi thứ. Nhiều người gọi điện cho tôi nhưng tôi không bắt máy (lỗi của tôi, nhưng lúc đó có bắt máy thì mọi chuyện cũng đã rồi).
  Tivi, dàn loa,MP4, microwave,gargets, giường ngủ, mùng mền, quần áo… bị cháy rụi. Máy in màu đời mới kiêm scanner, bị vô nước thấy mà thương. Tuy nhiên mấy thứ đó có thể mua lại được. Sốc nhất là hàng trăm cuốn sách và vài ngàn trang tư liệu bản gốc hoặc photocopy đã bị thiệt hại không cứu chữa được. Tôi đã rất vất vả và tốn kém rất nhiều mới có thể sưu tập được chúng suốt 5 năm qua, từ những hiệu sách cũ, các thư viện lớn và nổi tiếng của Nepal. Có những độc bản viết tay cổ kính, những bản in đã 200-300 năm, có bản photocopy thì giờ không biết nguồn gốc ở đâu để sao chụp lại, thậm chí những sách quý của thư viện quốc gia 4-5 năm trước tôi sao chụp giờ cũng đã bị ăn cắp mất khỏi thư viện rồi. Khối tài liệu khổng lồ về văn hóa và phong tục Nepal sưu tập từ các họa báo trong ngòai Nepal hoặc sách ảnh thì cũng hư hỏng 80% vì lửa và nước. May mà không hiểu vì lý do gì tôi mang theo cái laptop 500GB ổ cứng đã sao lưu dữ liệu gần kín và ổ cứng gắn ngòai cũng chật cứng thêm 500GB tư liệu.
  Theo nhận định của riêng tôi, điện chập mạch và bén lửa vào tấm mền bông, giường ngủ, rồi lan sang mấy thùng carton đựng tài liệu tôi đặt bên dưới  giường ngủ. Cũng may, lửa chưa kịp bén đến mấy chục lít xăng tôi trữ trong phòng (Nepal hay thiếu hụt xăng dầu có khi cả tuần, nên tôi phải trữ xăng để phòng bị) và cái bình gas 15kg. Nếu chúng nổ thì chắc tôi phải tù vì cả tòa nhà sập và có thể có thiệt hại nhân mạng nữa.
  Thọat tiên tôi không nhận thấy nó. Sốc mà. Nhưng ngờ ngợ một cái gì không bình thường trong phòng ngủ của tôi.
   Phải đến ngày hôm sau tôi mới phát hiện ra nó. Điều mầu nhiệm.
  Phật Đản 2010, tôi đã có một triển lãm tranh Phật ngay tại vườn Lumbini (xem “Một Phật Đản không thể nào quên” ngay trong blog này hoặc từ các trang mạng Phật giáo . Trong đó bức đỉnh nhất cũng là chủ đề của cuộc triển lãm là “Ligh of Asia” và bức tôi ưng ý thứ hai là “Quan Thế Âm” theo phong cách Tây tạng trên nền thần chú Om Mani Padme Hum. Tôi đã giữ lại hai bức tranh đó và treo ngay bên trên giường ngủ của tôi. Lửa cháy bắt đầu từ đấy và mạnh bạo nhất cũng từ đấy mà hai bức tranh thì “vô nhiễm”. Bức tranh nhỏ bên cạnh bị cháy rụi mà bức “Quan Thế Âm" chỉ ám có chút xíu khói. Bức “Light of Asia” thì mặc dù cái microwave ngay bên dưới cháy đen thế mà không hề có tý lửa khói nào chạm đến (nhìn dấu vết trên tường thì cảm thấy như có một sức mạnh siêu nhiên đẩy tạt ngọn lửa đi).
   Một chị bạn bác sĩ người Nepal khi nhìn cảnh tượng đó đã thốt lên: “Không thể tưởng tượng được điều đó khi chúng ta ở vào thế kỷ 21. Nhưng giờ thì tôi ‘TIN’.”
  Tôi không có lời để giải thích. Mời các bạn xem hình.






Nguyễn Phú 20/11/2010 Kathmandu