Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012

SẦU RIÊNG - TRÁI CÂY GÂY NGHIỆN


-->
SẦU RIÊNG – TRÁI CÂY GÂY NGHIỆN

Sáng nay Chúa Nhật, trời mưa. Kéo dài cơn lười của một ngày không làm việc từ chăn êm nệm ấm sang chiếc bàn gỗ mộc bên hiên nhà ngồi ngắm mưa rơi trong những giai điệu nhạc Pháp xinh xẻo già nua. Với một tách cà phê phin pha thật đậm không đường. Và một đĩa vài múi sầu riêng hạt lép.
  Uống cà phê đậm không đường với sầu riêng là khám phá ăn uống mới nhất của tôi. Nhấp một ngụm cà phê và dùng lưỡi đưa nó vài vòng trong miệng để vị cà phê đắng thấm đẫm vị giác. Rồi dùng chiếc muỗng nhỏ múc một muỗng sầu riêng thơm lừng nhấm nháp. Vị ngọt của sầu riêng không lấn át cà phê mà đẩy vị đắng gây nghiện của nó lên một tầng nữa, cũng như thế hương sầu riêng quyện với mùi cà phê tạo ra một hỗn hợp thúc giục người ta cứ phải hớp cà phê sau muỗng sầu riêng và nhấm nháp sầu riêng sau mỗi hớp cà phê liên miên bất tận… Nhưng hãy cố chế ngự mong muốn đó! Hãy để vị ngọt của sầu riêng đuổi theo vị đắng cà phê gần như tan nhòa trong cảm giác rồi hãy bắt đầu một nhịp thưởng thức mới. Ngã người dựa vào lưng ghế để thị giác thư giãn với những hạt nước long lanh nối nhau rơi xuống, thính giác trôi theo những giai điệu trữ tình, vị giác – khướu giác bị xâm chiếm bởi hai món đặc sản quê hương, cuối cùng, xòe bàn tay ra ngoài để những đầu ngón tay chạm vào cái lạnh trong lành của nước mưa… Còn phần thưởng quý giá nào hơn sau một tuần làm việc vất vả mệt nhọc?
  Giống như nhiều người khác, tôi nghiện thứ trái cây có bề ngoài xấu xí mang tên gọi theo tiếng Việt rất thơ. Bảy tám năm nay sống trên núi Himalayathèm sầu riêng đến khổ. Làm sao tìm ra “King of Fruits”   trên nóc nhà thế giới?
  (Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét