-->
Ông Trần Bạch Đằng (khỏi cần giới thiệu về tiểu sử ông này há, xin search Wiki giùm ;D) có lần trả lời phỏng vấn, hình như của Kiến thức ngày nay thì phải. Khi được hỏi đại ý nếu phải sống trên một hoang đảo mà chỉ mang theo hai bộ sách thì sẽ mang theo sách gì. Ông nói một trong hai bộ phải là “Tiếu ngạo giang hồ” của Kim Dung xếnh xáng.
Tuyệt chiêu “PHÁ CHƯỞNG HỌC THỨC” chân truyền từ Độc Cô Cầu Bại của tui trong bài 1 cũng từ bộ này mà ra.
Chi tiết về tên của Đông Phương Bất Bại chỉ được đề cập thoáng qua một lần duy nhất trong cả bộ sách dày hàng nghìn trang. Đó là đoạn kể chuyện Lệnh Hồ Xung “hộ tống” “Bà Bà” rời khỏi gò Ngũ Bá Cương. Khi nghe các đệ tử Thiếu Lâm cật vấn “Bà Bà”, Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ đến tên của Giáo chủ Ma giáo. ĐÔNG PHƯƠNG HOÀNH. Xin trích đoạn này:
“Phương Sinh lại hỏi:
- Tệ phái cùng các đạo huynh ở Hắc Mộc Nhai có điều gì xích mích đâu? Sao đạo huynh lại hạ độc thủ sát hại Dịch sư điệt của lão tăng?
Trong lùm cây vẫn không có tiếng trả lời.
Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:
- Phương Sinh đại sư lặp đi lặp lại ba chữ Hắc Mộc Nhai nhưng ta chưa nghe thấy tên này bao giờ. Không hiểu nó là cái gì?
Bỗng nghe Phương Sinh lại nói:
- Lão tăng cùng Đông Phương Giáo Chủ có quen biết từ trước. Đạo hữu đã hạ thủ sát nhân thì đôi bên ai phải ai trái sau này sẽ tính. Sao đạo hữu không xuất hiện để cùng nhau tương kiến?
Lệnh Hồ Xung tự hỏi:
- Đông Phương giáo phái phải chăng là Đông Phương Hoành giáo chủ phe Ma giáo? Lão nổi tiếng là tay cao thủ đệ nhất hiện nay. Chẳng lẽ bà bà lại là người Ma giáo?”
Tui thích Lệnh Hồ Xung hơn bất kỳ một nhân vật nam chính nào trong các bộ truyện Kim Dung. Đoàn Dự thì quá hề, Kiều Phong thì quá lý tưởng. Quách Tĩnh thì quá khờ khạo, Dương Quá thì quá siêu phàm. Và nhân vật mà tôi ghét nhất là Trương Vô Kỵ. Là Giáo chủ một giáo phái sáng lập nên một triều đại mới ở Trung Hoa, võ công có thể nói là cao cường nhất trong tất cả các nhân vật của Kim Dung (mà tự luyện thành nữa mới ghê). Thế mà suốt ngày cứ luẩn quẩn quanh gấu váy các cô gái đẹp làm chuyện tầm phào, chưa bao giờ tự nghĩ ra và làm được một đại sự gì ra trò, chỉ toàn là ăn may. Thế nên không lạ là trước đây có một chàng cao bồi ngông nghênh, ngưỡng mộ những trò mèo của nhân vật giả tưởng này đến mức vẽ tên Vô Kỵ lên cánh máy bay của mình. Giáo chủ như thế thì bị lật đổ và loại ra khỏi vị trí tối cao là phải. Phi công thời chiến, tướng tư lệnh, thủ tướng như thế, mất nước là phải.
Hồi trước tui không nghĩ ra tại sao tui, một gã không biết và không thể uống rượu, lại say mê một nhân vật yêu rượu nhất trên đời, yêu rượu hơn cả tính mệnh của mình như Lệnh Hồ Xung. Trong Tiếu ngạo giang hồ có mấy đoạn kể chuyện uống rượu vào bậc thượng thừa. Đoạn kể Điền Bá Quang vào hầm rượu ngon lấy hai vò và đập vỡ tất cả các vò còn lại rồi gánh lên núi uống với Lệnh Hồ Xung – quý bạn đến mức như thế thì có gã thư sinh mặt trắng nào hơn? Đoạn uống rượu trên sông với Tổ Thiên Thu – nội dung phải đi đôi với hình thức, rượu cũng vậy: rượu ngon phải có đồ uống thích hợp cho từng loại. Và đoạn uống rượu ở Cô Sơn Mai Trang – rượu hoà quyện vào nghệ thuật.
Thế nhưng tất cả những trò thưởng rượu đó không nhằm nhò gì với dân nhậu Việt Nam ta bây giờ. Ngũ tiên tửu của Lam Phượng Hoàng giờ làm sao sánh với “rượu con gì cũng ngâm” bắt được từ rừng sâu núi thẳm đến biển cả mênh mông? Mấy món đồ uống đó làm sao so sánh với ly tách của giới chơi cổ vật bây giờ? Còn rượu ở Cô sơn mai trang làm sao so sánh với các bộ sưu tập rượu của quan chức và đại gia? Và nhất là thời ấy làm gì có bia? ;D
Nếu Lệnh Hồ Xung mà sống ở Việt Nam thời đại bây giờ, bảo đảm anh chàng đệ tử Lưu Linh này sẽ không màng trở về thời đại mà Kim Dung đã tạo ra cho anh ta. ;D
Buồn thay, cái sự uống rượu vô hạn độ đó của đàn ông Việt Nam hiện nay không phải là một ưu điểm cho một đất nước nghèo nàn, lạc hậu đang cần phải làm lụng cần cù hơn, cần sống tiết kiệm hơn, cần ăn uống lành mạnh hơn!
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét