PHẦN I:
Trước đây lúc còn ở Việt Nam, mình có nghe qua cái tên Đông Trùng Hạ Thảo nhưng rồi từ tai này chạy qua tai kia… vì kẻ không phải "trả bài" mỗi ngày thì có bao giờ cần đến các loại “thuốc” Viagra he he, nên chẳng chú tâm lắm. Trong đầu cứ đinh ninh đấy là một dược liệu từ Trung Quốc, hết sức đắt và có lẽ là hoang đường giống như sừng tê giác.
Mình lầm!
Sang Nepal được một năm, kết bạn với một nhóm lãng tử, một hôm tụ tập tại nhà một anh chàng làm nghề trekking guide (hướng dẫn dạo núi. Trekking=đi dạo, ngắm cảnh đẹp núi non; không phải là mountain climbing=leo núi, chinh phục các ngọn núi cao). Hắn đẹt người, mặt mũi giống hệt Bob Marley, lại thần tượng và để râu tóc dài bù xù như anh chàng nhạc sĩ-ca sĩ Jamaica. Bob Marley-Nepal hay B.M. Nepal theo tiếng Anh bồi (nick mình gọi hắn), vừa trở về từ một chuyến trekking nên túi rủng rỉnh, hắn mua mồi và bia kêu cả bọn đến nhậu. B. M. Nepal nghiện bia, ngày nào cũng phải xơi mấy chai, tội nghiệp nhất là mấy tháng sau mùa trekking: túi rỗng nhưng vợ vẫn phải hàng ngày đi ký sổ lấy bia về cho hắn. Thu nhập mỗi mùa trekking bảy tám ngàn đô, người khác đã dành dụm mua được nhà đất, còn hắn vẫn ở nhà thuê, đi bộ; tiền kiếm được toàn mua đĩa nhạc, dàn âm thanh xịn, và… uống bia. Tay này nấu thức ăn rất ngon (he he giống hệt mấy bợm miền Tây làm mồi thì khỏi chê, và cũng nhờ vậy mà bọn Tây rất khoái hắn ). Mình thì chủ yếu phá mồi chớ tửu lượng tệ hơn vợ thằng Đậu, may mà dân Nepal không có vụ trăm phần trăm như miền Tây, cũng không bao giờ ép ai uống. Uống được vài chai, bốc lên, B. M. Nepal hí hửng moi trong đống hành lý ra một gói vải cột cẩn thận. “He, yarshagumba…” Cả bọn Nepal mắt chữ O mồm chữ U thốt lên phấn khích. Mình ngơ ngáo nhìn vào thứ nằm trong vuông vải ấy, chỉ thấy mấy con sâu khô màu vàng nghệ trên đầu có cái sừng màu nâu dài sòng sọc, kích cỡ chừng đầu đũa ăn cơm, dài chừng 4-5 phân. Cả bọn tranh nhau, nài nỉ gã chủ tiệc nhậu xin mấy con sâu ấy. “Ha ha…” gã cười, “Chỉ cho thằng nào có vợ thôi… Độc thân thì miễn nha…” Cả đám chỉ có gã và Nikson Shakya là có vợ, nên Nikson được cho 2 con sâu còn bao nhiêu gã cẩn thận gói lại giắt vào túi áo ngực… cho chắc ăn (chắc nhờ vậy mà vợ hắn không bỏ hắn dù một năm túi rỗng hai lần mỗi lần 2-3 tháng sau các mùa trekking hi hi...). Thấy cả bọn tiu nghỉu, mình buột miệng hỏi, “Cái gì vậy?” “Yarshagumba.” ai đó trả lời. Mình lắc đầu không hiểu. Cả bọn quay lại nhìn mình như người ngoài hành tinh. “Summer plant, winter insect.” B.M. Nepal giải thích bằng tiếng Anh. Mình vẫn không hiểu. Cả bọn cười ồ, sau đó B.M. Nepal mở nhạc và cả đám chuyển qua đề tài khác. Chập tối, lúc ra về, B.M. len lén mấy tên kia dúi vào tay mình hai con sâu khô. Thấy hắn quý mấy con sâu mình cũng cất giữ cẩn thận nhưng không biết đấy là cái gì, công dụng thế nào, sử dụng ra sao. Đó là lần đầu tiên mình biết đến Yarshagumba. He he cái câu giải thích của B.M. Nepal hóa ra chính là nguồn gốc của cái tên bằng tiếng Trung Quốc, theo Hán Việt chính là Đông Trùng Hạ Thảo.
Đông Y Trung Quốc xếp Đông Trùng Hạ Thảo vào nhóm 3 thứ dược liệu quý nhất là : Nhân Sâm, Đông Trùng Hạ Thảo và Nhung Hươu; gọi là "Tam Bảo Trung Hoa". "Bản Thảo Cương Mục" của Lý Thời Trân hoàn thành vào đời Minh, năm 1578 tây lịch, một Bách Khoa Toàn Thư về dược liệu học của Trung Quốc đã đánh giá rất cao Đông Trùng Hạ Thảo. Bản Thảo Cương Mục cho rằng Đông Trùng Hạ Thảo đối với cơ thể con người có tác dụng điều trị và bảo vệ sức khỏe toàn diện. Thời xưa ở Trung Quốc, Đông Trùng Hạ Thảo luôn là sản phẩm dùng cho các vị Hoàng đế, rất quý hiếm, dân chúng bình thường thì không được sử dụng sản phẩm này. Tại sao?
Trong mua bán, ĐTHT được cân như cân vàng |
Vì Đông Trùng Hạ Thảo quá quý hiếm. chúng chỉ sinh trưởng ở những nơi cao hơn so với mặt nước biển 3,000 – 5,000m, nhiệt độ thấp, thiếu oxy và hầu như quanh năm tuyết phủ (chỉ tan tuyết 2-3 tháng mỗi năm) thì mới có giá trị thuốc. Đông Y Trung Hoa tuyên truyền cho toàn thế giới rằng Đông Trùng Hạ Thảo chỉ tập trung ở vùng cao nguyên Thanh Tạng Trung Quốc. Ngày xưa, chúng là hàng cống nạp từ vùng này cho các hoàng đế Trung Hoa, rồi được hoàng đế ban thưởng cho các sủng thần. Ngoài hai giới ấy, chỉ có những đại gia cực giàu mới có thể kham nổi chi phí hơn cả giá vàng để lén lút mua được dược liệu này từ những tay buôn lậu hàng từ cao nguyên Thanh Tạng.
Tại sao Đông Y Trung Quốc đánh giá Đông Trùng Hạ Thảo là dược liệu quý báu?
Chính vì nguồn gốc hình thành của chúng.
Con Ngài Dơi |
Đông Trùng Hạ Thảo vừa là động vật vừa là thực vật, vừa là "trùng" lại vừa là "thảo", tức vừa là "con" lại vừa là "cây". Nhìn hình dáng bên ngoài, Đông Trùng Hạ Thảo trông giống như một con sâu và phần đầu giống như một cái chồi cây. Trên những dãy núi cao hơn 3,000m so với mực nước biển có một loại côn trùng gọi là Ngài Dơi thuộc loài Thitarodes. Ấu trùng của loài ngài này (caterpillar hoặc larva) chui sâu vào trong đất để ăn các mầm non của một cây họ nghệ (polygonum viviparum L.) và trú đông (xuất xứ của từ Đông Trùng). Một số các con sâu này bị nhiễm một loài nấm (fungus) đặc biệt. Loài nấm này phát triển mạnh ở phần đầu con sâu làm chúng khó chịu phải di chuyển theo hướng dễ nhất là lên phía trên. Thường là đến gần mặt đất chừng trên dưới 1cm chúng sẽ chết. Loài nấm vẫn tiếp tục phát triển thành một dạng tơ ngay bên trong cơ thể con sâu. Đến đầu mùa hè các chùm tơ này bện chặt như một cái cây con bắt đầu nhú lên khỏi mặt đất (xuất xứ của từ Hạ Thảo). Vì thế người Trung Quốc gọi nó là Đông Trùng Hạ Thảo (冬虫夏草), đảo ngược tên chính gốc của nó tại vùng Himalaya là Yarshagumba (tiếng Tây tạng: Yarshagumba = summer plant and winter insect=Hạ Thảo Đông Trùng). Còn tại Ấn Độ, người ta gọi dược liệu này là ‘Kira Jhar’ nghĩa là Insect Plant= cây-sâu. Tên khoa học của Yarshagumba là Ophiocordyceps sinensis hoặc Cordyceps sinensis.
Đông Trùng Hạ thảo khi đào được |
Y học Trung Quốc rất chú trọng âm dương, cho rằng mùa đông là âm, mùa hè là dương, đất là âm, trời là dương, thực vật là âm, động vật là dương. Quá trình sinh trưởng của Đông Trùng Hạ Thảo trãi qua 3 loại âm và dương này, cho nên Đông y cho rằng Trùng thảo là một chất "Tam âm tam dương", phù hợp với lý luận cân bằng âm dương Trung y, có thể điều tiết sức khỏe con người cả âm lẫn dương. Sách y học cổ truyền của Trung Quốc từ xa xưa đã coi đông trùng hạ thảo là vị thuốc cải lão hoàn đồng, hồi xuân sinh lực, có tác dụng 'Bổ phế ích can, bổ tinh điền tuỷ, chỉ huyết hoá đàm' , 'Bổ phế ích thận, hộ dưỡng tạng phủ', 'Tư âm tráng dương, khư bệnh kiện thân'; là loại thuốc 'Tư bổ dược thiện', có thể chữa được 'Bách hư bách tổn'.
Chính vì thế Đông Trùng Hạ Thảo là vị thần dược mà các vua chúa Trung Quốc tin dùng như bảo vật trời ban tạo nên huyền thoại về một loại dược liệu giá đắt như vàng.
(Còn tiếp, xin mời xem tiếp vào Chúa Nhật 02/12/2012)
* Phát động cao điểm phòng chống trộm cướp
* Một số vụ cướp táo tợn trong 3 ngày qua
>> Táo tợn chặt tay người đi đường cướp tài sản
>> Đừng để cướp lộng hành!
Thứ ba, ngày 27 tháng mười một năm 2012
Từ Blog Nguyễn Thông: Văn nghệ cuối đường hầm
http://thongcao55.blogspot.com/2012/11/van-nghe-cuoi-uong-ham.html
Theo suy nghĩ của cá nhân tôi, chưa bao giờ nền văn nghệ nước nhà nói chung, văn học nói riêng, lại đen tối, bế tắc, bi đát, thảm cảnh... đến như hiện nay.Chỉ tính từ cách mạng tháng tám 1945 tới nay thôi, văn học xứ ta đã từng đặt những dấu ấn sâu đậm trong lòng người và thời đại. Tôi không có kiến thức cần đủ về văn học miền Nam trước 1975 nên không dám bàn mảng đó, chỉ riêng văn học miền Bắc trước 75 và cả nước sau 75 đã gây cho tôi những quý mến đặc biệt. Đóng góp của văn nghệ sĩ, nhà văn vào sự phát triển của cuộc sống đương nhiên không cần bàn cãi.
Đã một thời, văn nghệ như thánh đường nghiêm cẩn, thiêng liêng, cao quý, ai bước chân được vào đó coi như tạo được cái tiếng hãnh diện với đời. Chả nói đâu xa, chỉ đăng được bài thơ, cái truyện ngắn trên tờ Văn nghệ là đã xem như lập được kỳ tích rồi, chứ nếu đoạt giải này nọ của thi thơ, thi truyện do Văn nghệ tổ chức thì chẳng cần phải đăng đàn diễn thuyết đã được làng văn xếp hạng chiếu trên, thậm chí ngồi cao ngất ngưởng, vua biết mặt chúa biết tên, thiên hạ ngắm nhìn ngưỡng mộ, kính phục. Cái thời ấy, dù nền văn nghệ vẫn bị chèo lái, uốn éo theo lối phải đạo nhưng trong chừng mực nào đó, tự thân nó tạo ra giá trị, khiến người ta không thể hạ nhục, xem thường. Tôi chắc rằng những người làm báo Văn nghệ hồi ấy chẳng thể nào quên được những năm tháng vinh quang, sản phẩm chưa ra lò đã bao bạn đọc mong ngóng, vừa bày lên sạp đã hết veo, một tờ báo người ta chuyền tay nhau đọc đến nát từng trang... Những tên tuổi một thời của văn học nước nhà Thái Giang, Nguyễn Bùi Vợi, Võ Văn Trực, Nguyễn Đức Mậu, Phan Thị Thanh Nhàn, Phạm Tiến Duật, Nguyễn Duy, Hoàng Nhuận Cầm, Nguyễn Huy Thiệp... nổi lên, được cả nước biết tới cũng nhờ bệ phóng Văn nghệ.
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu.
Vừa rồi, đọc bài của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, tôi thấy anh than và giận, và tiếc nuối trước việc bác Hữu Thỉnh quyết định sáp nhập, đóng cửa, đình bản, chấm dứt tờ tạp chí Nhà văn, một trong 3 cơ quan ngôn luận trực thuộc Hội Nhà văn. Nghe ra ngậm buồn, nhưng biết thế nào. Em mà cương vị bác Thỉnh, có nhẽ em đóng cửa nó lâu rồi, ít nhất cũng sau khi nó danh nghĩa đứng ra tổ chức cái hội thảo thơ Hoàng Quang Thuận đầy tai tiếng. Mà chả riêng thằng Nhà văn, ngay thằng Văn nghệ (gồm cả Văn nghệ trẻ) đang do bác Huân cầm trịch, rồi tạp chí Thơ, tạp chí Văn học nước ngoài, em cho out tất. Mấy cái cục nợ kiểu Vinashin đó, tồn tại mà không tự nuôi nổi mình, ăn mãi vào vốn, suốt ngày há mồm chờ sữa vú dân nuôi nhỏ giọt vào để cầm hơi, sản phẩm làm ra ế rệ trên sạp, bán chẳng ai mua, ít người quan tâm, chính giới văn nghệ cũng không thèm đọc, không giải thể sớm, càng để càng chết, thành gánh nặng. Thời bây giờ vẫn làm báo theo kiểu bao cấp, chờ chỉ đạo, uốn theo định hướng, vẫn tán tụng ngợi ca, vẫn nhắm mắt bịt tai trước hiện thực chát chúa xô bồ, chưa chết mới là lạ. Thương là thương những người như bác Nguyễn Trí Huân, có tâm có trí nhưng bị vướng cái thời, lại thiếu chút dũng khí như Nguyên Ngọc, chỉ biết ngậm ngùi nhìn tờ báo chết dần chết mòn, nhích dần vào tử huyệt.
Một nền văn nghệ cuối đường hầm vì nó quá nặng căn với cái cũ không dứt ra được, thiếu những người chèo lái giỏi giang tài ba, bản lĩnh, liệu mò mẫm trong bóng tối đến bao giờ? Không ai đem ánh sáng cho nó nếu nó không tự tìm ra vùng ánh sáng.
Há miệng mắc quai
BÁ TÂNNguyễn Thông
Thầy ư, phó giáo sư ư ?
Nếu chuyện không có thật (bởi vì báo chí dạo ni rất hay bịa) thì cơ quan chức năng, trước hết là Ban Tuyên giáo và Vụ Báo chí-xuất bản cần nhắc nhở và có biện pháp xử lý tờ báo trên, bởi làm xấu đi hình ảnh người thầy, người trí thức (giáo sư, phó giáo sư) nước nhà.
Nếu đúng như tác giả và tờ báo phản ánh, có nhẽ chả chần chừ gì nữa mà không làm việc với vị phó giáo sư mất nết ấy. Thầy kiểu vị này đang hơi bị nhiều, bớt đi một con sâu cũng đỡ xấu phần nào cho vườn học thuật, giáo dục nước nhà.
Tôi từng nhiều năm dạy học, cũng từng dạy cho sinh viên năm cuối ĐH KHXH-NV về báo chí, mỗi lần lên bục giảng đều tự nhắc mình phải đúng tư cách người thầy, thiếu micro tự tìm micro, bảng chưa xóa tự tay xóa bảng, không một lần rủ rê học trò ăn nhậu, chơi bời... nên không tưởng tượng được trên đời lại có thầy giáo, giảng viên, giáo sư như vậy. Chả nhẽ đạo học thời nay nát đến thế sao? Nghe đâu vị được phản ánh dưới đây là giảng viên một trường rất lớn ở Hà Nội mà một ông bạn tôi, thầy Vũ Đức Nghiệu đang làm quản lý tại đó. Xin thầy Nghiệu lưu tâm, đừng để con sâu làm rầu nồi canh, thầy ạ.
Ngậm ngùi vì thầy... sang quá
HỒNG CHÂM
Nghe cán bộ giáo vụ khoa báo tin tuần lễ tới, lớp sẽ học môn của một PGS có tên là S ở Hà Nội vào thỉnh giảng, sinh viên lớp báo chí năm thứ tư của trường đại học nọ mừng rơn. Chỉ vì từ đầu năm học tới giờ, toàn phải lên lớp theo thời khóa biểu chính khóa do các GV ở trường dạy.
Được học với giáo viên thỉnh giảng có phần mới mẻ, đỡ gò bó về giờ giấc; thêm nữa, giáo viên thỉnh giảng thường có tay nghề, nhiều vốn sống thực tế. “Tiếp cận với họ chẳng bổ bề dọc, cũng bổ bề ngang”, GV chủ nhiệm lớp đã từng nói một cách hóm hỉnh như vậy! Phó giáo sư S có thâm niên ở một trường đại học thuộc hàng quốc gia, thế nào học môn của thầy cũng bổ ích, lý thú.
Giây phút chờ đợi rồi cũng đã đến! Vị PGS nọ bước vào lớp, dáng dấp phương phi và bước chân đường hoàng, đĩnh đạc. Vừa ngồi vào bàn giáo viên, thầy đã đảo mắt quan sát khắp lượt phòng học và chê bai trang thiết bị ở đây “nghèo” quá. “Thời buổi bây giờ tất cả phải công nghệ cao. Công việc của tôi hàng ngày quá nhiều, nên lúc nào máy móc, phương tiện phục vụ cũng phải chỉnh chu”- Thầy nói với chất giọng lơ lớ xứ Nghệ, rồi giở chiếc máy vi tính mới toanh ra để trên bàn và hỏi cả lớp: “Wifi cắm ở đâu các em?”. Học sinh ở bên dưới bắt đầu “ mắt tròn mắt dẹt” nhìn nhau. Rồi thì lớp trưởng đứng lên “Thưa thầy, Wifi là mạng không dây, chỉ cần gõ mật mã Password là được ạ”. Rắc rối, “quật” với chẳng “quộc”, thời buổi hiện đại mà rắc rối ! Ở phòng làm việc của tôi la liệt máy móc nên chỗ nào cũng phải có ổ ắm tiện lợi cả ”.
Tiếp đó, thầy “con cà con kê” về chuyến bay từ Hà Nội vào, ở đâu, ăn gì, làm gì từ tối hôm qua tới giờ. Rồi thầy ghi lên lớp tên bài giảng cùng đề mục một la mã –“Khái niệm”; thầy mở giáo trình ra “lua” một mớ định nghĩa, con số và những lời phát biểu của triết gia này, triết gia nọ, bảo học sinh phải chép vào đầy đủ, bởi “môn học của tôi không có sẵn tài liệu đâu đấy nhé. Muốn có tài liệu thì phải biết điều, phải năng động”... Trong lúc học sinh còn hí hoáy “toát mồ hôi” cũng không chép kịp thì thầy đã kể chuyện bên Tây, bên Tàu; toàn những chuyện mà thầy cho là “sang trọng hơn hẳn bên ta”.
Không khí lớp học trầm lắng. Thầy bảo: “ Thầy dạy ở đâu học sinh cũng tập trung học răm rắp chứ không có lơ tơ mơ. Nhưng học là học mà chơi là phải chơi cho ra trò, thì tinh thần mới khỏe khoắn. Đàn ông thì phải như cụ Lý Bạch ở Trung Quốc hay chí ít ra cũng như cụ Nguyễn Công Trứ của ta mới là sang! Tối hôm qua thầy đi dạo một mình ngoài phố, buồn thênh thang. Cánh mày râu lớp này tối nay mời thầy đi chơi một bữa cho ra trò nhé!”...
Thầy bước ra khỏi lớp rồi, lớp trưởng bảo cả lớp phải ngồi lại để hội ý. Bàn qua, cãi lại mãi vẫn không định được là phải nộp mỗi người bao nhiêu để cánh SV nam đưa thầy đi chơi là vừa. Thôi thì cứ gom góp mà ứng trước đi vậy!
Tối hôm ấy, cánh SV nam tới khách sạn để rước thầy. Sau khi đưa thầy đi dạo một vài thắng cảnh thì thầy bảo tìm một nhà hàng “víp một chút” để thưởng ngoạn đặc sản. Thầy gắp nhắm, cụng ly liên tục. Mấy SV nam được “đề cử” tiếp thầy từ trước cũng phải gắp nhắm, cụng ly theo thầy. May quá, đúng vào lúc SV nào, SV nấy cảm thấy ngà ngà hơi men thì thầy bảo “stop” để đưa thầy đi massage thư giãn, có sức khỏe mai lên lớp “chiến đấu” tiếp.
Cánh SV nam đã tản mạn ra về, chỉ còn có lớp trưởng và lớp phó ngủ gà, ngủ gật, chờ thầy ở ngoài phòng massage. Tưởng thế là đã trọn vẹn trách nhiệm với thầy. Ai ngờ khi thầy bước ra, lại có mấy cô nhân viên trẻ trung, xinh đẹp ra bảo trả tiền “bo” cho thầy. Lớp trưởng, lớp phó nhìn nhau vì tiền đưa thầy đi chơi đã cạn rồi. Nhưng không còn cách nào khác là phải bỏ thêm tiền túi cá nhân lớp trưởng, lớp phó ra để mà “bo” giúp thầy. Lòng ngậm ngùi vì nỗi…thầy chơi sang quá!
Tôi hỏi lại các em SV rằng, tại sao nhà trường đã thực hiện chủ trương lấy ý kiến phản hồi của người học của Bộ mà SV lại không phản ánh sự việc bất bình ra trình bày với lãnh đạo khoa của trường, thì các em bảo, sợ phản ánh sẽ bị thầy trù dập, không cho đủ điểm thi hết môn, hơn nữa nghe đâu thầy S lại có quan hệ “dây mơ, rễ má” gì đấy với một cán bộ của khoa. Sự thật này với tôi thật sự đột ngột ! Có người còn chỉ cho tôi tâm sự não nùng của một SV trên Facebook: “ Ở khoa của chúng tôi, các thầy cô giáo, kể cả một vài GV được mời thỉnh giảng cũng rất giản dị, gần gũi với SV, thương SV lắm. Nên chúng đâu có ngờ người có học hàm, học vị đầy mình như giáo sư S lại “ bắt chẹt” sinh viên đến thế”.
Đã từng được may mắn tiếp cận với nhiều cán bộ, giảng viên rất đáng kính, chuẩn mực từ tác phong, lối sống tới năng lực giảng dạy, chính tôi cũng khó ngờ kiểu giáo viên như Phó giáo sư S vẫn còn tồn tại nơi giảng đường đại học. Mong sao qua mẩu chuyện này, nỗi niềm khó nói của SV khoa báo chí kể trên đến được với tất cả, trong đó có Phó giáo sư S…
26 nhận xét:
Muốn thành hay chữ phải yêu lấy thày.
Yêu thế này thì...bỏ cả cha lẫn mẹ.
mở về vị PGS.TS S.với đồng môn năm thứ 4,chứng tỏ lão S.
đã rất nhiều lần vi phạm đạo đức nghề nghiệp.Một con chó
chết đang bốc mùi trong ngành trồng người.Không S.,X.gì
nữa,hãy gọi đích danh lão,nơi lão hành nghề,lôi lão ra
ánh sáng để nhân dân,công luận ị vào mặt lão!
Nhưng lôi được đám này ra trước công luận khó lắm.
Cũng như tham nhũng, ai cũng thấy, ai cũng biết mà không làm gì được chúng; ngay gọi tên thật nó ra cũng không dám, nói gì trị nó.
Thôi, cái nghiệp chướng của dân vn mìnnh như thế mà
Cách đây hơn chục năm, chúng tôi cũng từng là "nạn nhân" của ông này khi ông vào dạy thỉnh giảng chúng tôi ở trường ĐH KH Huế. Sau này, tôi có nghe nhiều sinh viên từng là học trò của ổng ở ngay trường ổng dạy và vài trường khác ông này đến thỉnh giảng đều khiếp đảm vì sự "mất dạy" của ổng khi ổng bắt sinh viên phải chiều ổng đủ thứ, từ ăn uống, chơi bời... Nói chung, ông này không hề có tư cách dạo đức của một người thầy giáo.
Thế nhưng, dù rất nhiều thế hệ sinh viên bị hành hạ bởi một giảng viên có tư cách "mất dạy" như vậy nhưng lạ là ổng vẫn được phong hàm phó giáo sư hẳn hoi. Nghe đâu, đã từng có nhiều sinh viên không chịu nổi đã từng làm đơn tố cáo lên trường nơi ông này công tác nhưng rồi đâu vẫn hoàn đó. Quá buồn!
Muốn trị mấy khứa gs dzởm này không khó: cứ chiều cho tới bến rồi chụp lại vài kiểu chơi bời, massage, quay vài clip ngắn ăn tục nói phét, phát ngôn hạ cấp, ... đem post lên Youtube cho bà con xem chơi là ... đi đời ngay.
Làm cho bõ ghét, làm cho chừa hoặc là để đập vào mặt mấy lão cùng phe nhóm cho hết đường hành hạ, bóc lột sinh viên.
http://ussh.vnu.edu.vn/pgs-ts-duong-xuan-son/437
4:20, 22/11/2012
Dành dụm được 15 triệu đồng, Chiêu Dương đưa hết cho một gã đàn ông tự xưng là “bầu show nghệ sĩ”. Gã bảo: “Ờ, em! Với 15 triệu này, em sẽ là diễn viên độc quyền của công ty. Em có thể thoải mái đi phim và cứ chờ được nổi tiếng”. Đương nhiên, gã là dân lừa đảo.
Sài Gòn, có lắm kẻ lừa lọc mang danh nghệ thuật. Kẻ lừa lọc vĩ đại nhất đã trở thành tiến sĩ nghệ thuật, còn những kẻ lừa lọc tép đồng kiểu này thì chẳng bao giờ biến thành tôm hùm được.
Mất 15 triệu, đổi lại Chiêu Dương có được mối quan hệ với một đạo diễn có danh… Cũng từ đây, Chiêu Dương bắt đầu thấm đòn với những mảng tối phía sau phim trường.
1. Chiêu Dương ngồi với tôi ở quán cà phê ngay góc đường Nguyễn Cư Trinh - Trần Đình Xu, quận 1 giữa trưa cuối tuần. Chiêu Dương không buồn, mà đang cáu, rất cáu.
Chiêu Dương nói, mấy tháng trước, em đi phim của ông đạo diễn nổi tiếng đó. Một phân đoạn ổng trả cho em 180 nghìn. Vậy nên, khi ổng kêu em đi phim này, em đâu hỏi giá phân đoạn làm gì. Cứ tưởng là như cũ.
Vậy mà, quay xong 30 phân đoạn, ổng nói, tiền cát-sê của em là đúng một triệu đồng. Mà anh biết, phim này của ai không?
“Em không nói sao anh biết được”, tôi trả lời.
“Phim của công ty T.Đ., do chị K.T.T. làm chủ đó”, Chiêu Dương nói.
K.T.T là diễn viên có danh. Ngoài đời, K.T.T. rất đẹp. Chồng K.T.T. là một gã Việt kiều lắm điều tiếng, toàn liên quan đến chuyện luyến ái với các cô gái đang hy vọng về nghề diễn.
Nghe đạo diễn nói về mức cát-sê thấp khủng khiếp đó, Chiêu Dương đòi gọi điện thoại cho K.T.T. để than phiền. Gọi là than phiền thôi, chứ thật ra là để xin thêm một ít. Đạo diễn vội vã gạt ngang: “Thôi, em để đó anh gọi cho”.
Ít lâu sau, đạo diễn bảo với Chiêu Dương : “Anh gọi điện cho Việt kiều chồng của K.T.T. rồi, Việt kiều nói là thương em tiền ít quá. Việt kiều sẽ cho em thêm tiền, nha”.
Đạo diễn vừa dứt lời, thì Việt kiều gọi cho Chiêu Dương, Việt kiều ậm ờ. Anh biết, theo nghề diễn khổ lắm. Anh biết, em cũng đang kẹt lắm. Ừ, ngày mai em ra khu Cư xá Bắc Hải cà phê với anh, nha. Trình bày cho anh nghe, rồi anh cho em thêm tiền cát-sê.
Đúng hẹn, Chiêu Dương có mặt tại quán cà phê. Cũng đúng hẹn, Việt kiều ngồi đó cùng Chiêu Dương. Việt kiều nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhân nghĩa hiện kim, đại loại giữa đường gặp chuyện bất bằng chẳng tha. Kết lại, Việt kiều nhấn mạnh: “Hai anh em mình, đi kiếm chỗ khác nói chuyện, nha Chiêu Dương”.
Giả như ngây thơ, Chiêu Dương hỏi lại: “Chỗ khác là chỗ nào hả anh? Ở đây, anh em mình cũng đang nói chuyện mà!”.
“Bậy bạ không à. Ai mà nói chuyện chỗ này. Chỗ khác là chỗ chỉ có hai người với nhau thôi. Rồi anh cho em tiền, nha”, Việt kiều tiếp tục tấn công.
“Em tưởng anh gọi em ra là để bàn về mức cát-sê cho em. Chứ kiểu này, em không cần. Em muốn là diễn viên, em không phải là gái”, hết câu, Chiêu Dương bỏ về.
Việt kiều nói với theo: “Ơ, anh tưởng đạo diễn đã nói với em là gặp anh để làm gì rồi. Chứ chưa nói, thì em ra đây gặp anh để làm gì”.
Đây không phải là lần đầu tiêu Việt kiều ngỏ lời mời Chiêu Dương đi tâm sự riêng. Trước đó, khi tham gia một bộ phim cũng của đạo diễn lừng danh, gã đã từng rủ Chiêu Dương : “Quay xong, đi uống rượu với anh, nhé. Đi uống rượu, rồi anh lo cho em mà”.
2.Chuyện nữ diễn viên bị rủ rê đi làm chuyện này, chuyện kia với chủ nhiệm đoàn phim, nhà đầu tư hay đạo diễn, thậm chí là trợ lý đạo diễn, không phải là chuyện quá cá biệt.
Có điều, ít nữ diễn viên nào lên tiếng phản ánh, kiểu như Chiêu Dương là cực kỳ hiếm.
Lâu rồi, người ta chỉ quen nhìn diễn viên với sự hào nhoáng bên ngoài, với đồ hiệu, xe xịn, kim cương, biệt thự, khách sạn hạng sang... Những thứ mà một vài cá nhân lấy vài vai diễn trong phim ảnh để làm điều kiện tiệm cận đến mục đích cuối cùng của mình đã từng biểu diễn.
Kiểu như có vài cô nàng, phim ảnh đóng cực ít nhưng không hiểu sao mỗi lần hiện hữu trên truyền thông là lại sắm vai đại gia thứ thiệt. Đại gia đến độ, cảm tưởng rằng sinh ra đã trong nhung lụa, lớn lên có sẵn người hầu, ra đường lắm kẻ đón đưa. Trên thực tế ai cũng biết, họ may mắn túm được một con cá lớn. Họ may mắn cặp được với một gã lắm tiền. Xuống cấp hơn một chút, thì họ lựa được vài tay khách hạng sang. Có vậy thôi mà.
Trở lại chuyện của Chiêu Dương, nếu diễn tròn vai trong bộ phim truyền hình mà Chiêu Dương góp mặt có khoảng 40 phân đoạn. Lấy cái giá cát-sê bét nhất cho mỗi phân đoạn là 180 nghìn. Nhẩm tính, Chiêu Dương có hơn 7 triệu. Vỏn vẹn chỉ 7 triệu. Lấy được tiền từ nghề diễn, nhọc nhằn hơn rất nhiều so với suy nghĩ của đám đông.
Vậy mà, theo những gì tôi được biết, rất khó để diễn viên có thể cầm được trọn vẹn số tiền ấy. Đương nhiên, là cũng có những chủ nhiệm đoàn phim tốt không ăn chặn tiền của diễn viên. Thế nhưng, số này là quá hiếm. Còn lại, diễn viên sẽ bị trừ đủ thứ tiền, tiền ăn, tiền son phấn, tiền di chuyển… Thậm chí là tiền nước uống. Diễn viên không là vai chính, còn bị đối xử tàn nhẫn hơn. Lâu trước, ngồi chơi với nghệ sĩ Trung Dân, nghe nghệ sĩ này kể cảnh mấy ông đạo diễn ăn cắp phân đoạn của diễn viên, buồn cười và kinh hãi không thể tả.
Có những đạo diễn, họ xem nữ diễn viên chỉ như miếng mồi xác thịt. Đạo diễn chỉ đồng ý tuyển chọn vai diễn nữ ngay tại phòng của khách sạn. Những gã đạo diễn có tuổi, miệng đầy mùi thuốc lá, răng sắp rụng, tóc bạc hoe cố làm ra vẻ đạo mạo, vốn dĩ có kinh nghiệm nên việc điều nữ diễn viên muốn tham gia một vai trong bộ phim sắp bấm máy giao hẳn cho trợ lý. Trợ lý trong trường hợp này, không khác một gã ma-cô tóc dài hay đầu trọc nào đó. Không ngại mở miệng: “Nếu em chịu xxx với ổng, thì vai này sẽ là của em”.
“Ăn” thỏa thích nữ diễn viên xong, họ biến nữ diễn viên thành “của để dành”. Ngồi với nhà đầu tư hay vị nào đó có chức trách trong các hãng phim, truyền hình, họ sẽ bốc máy gọi nữ diễn viên ra hầu rượu. Vừa hầu rượu, vừa gợi ý: “Anh A, anh B, anh C… sắp làm phim D, E, F… em uống với mấy ảnh một cái ra mắt đi”. Uống xong, lại tiếp lời: “Mấy anh A, B, C à. Đây là con em gái của em, mấy anh có phim gì, nhớ giúp đỡ nó với”. Vậy là, xin số điện thoại để tiện liên lạc. Kế tiếp là đến công đoạn “quan hệ không tệ sẽ có vai chính trong phim”. Mà thật ra, không phải khi nào chịu mở rộng quan hệ cũng đều được vai chính. Rất nhiều nữ diễn viên mở rộng quan hệ một lúc với nhiều đạo diễn, để đổi lại chẳng được giao vai gì.
Kể với bạn đọc câu chuyện thật mà như bịa. Có đạo diễn rất nổi tiếng đối với thể loại phim truyền hình, ngồi chơi với mấy ông đạo diễn khác, thấy cô diễn viên kia đẹp quá đâm ra mê. Vẫn chiêu bài cũ: “Anh sắp bấm máy phim dài tập. Em rất hợp với vai chính, em cho anh số điện thoại đi”. Nữ diễn viên thấy đạo diễn nổi tiếng xin số điện thoại, hớn hở đọc vach vách.
Đêm, đạo diễn nổi tiếng nhắn tin qua, nhắn tin lại. Tin nhắn cuối cùng có nội dung: “Chiều mai em rảnh không, đi mua quần… lót (vô cùng xin lỗi bạn đọc - NNL) với anh”. Tay đạo diễn này, khả năng tình ái thuộc dạng siêu quần, đóng máy một bộ phim là y như rằng nữ diễn viên xinh đẹp trong đoàn đến lúc… cấn thai.
3.Trong tất cả các câu chuyện, bao giờ cũng có hai vế. Mảng tối hậu trường phim ảnh cũng vậy thôi.
Có những cô nàng lắm tiền hay người yêu lắm tiền sinh rảnh rỗi, suốt ngày lê la rồi tự nguyện hiến thân lẫn hiến tiền của người yêu mình cho đạo diễn nhằm được xuất hiện trong phim. Nghe đâu, cô hoa hậu hết thời có chồng là đại gia còn bỏ cả chục nghìn USD để có vai trong một bộ phim truyền hình dài tập… siêu dở. Chủ yếu, được hiện hình để lấy tiếng.
Đạo diễn được chiều chuộng sinh tật. Vài gã có tiền, theo xách điếu cho đạo diễn ít ngày, học được vài chiêu cũng bắt đầu tập làm đạo diễn. Ra trường quay, chửi diễn viên như hát hay. Rời trường quay, nhắn tin cho nữ diễn viên: “Kiếm chỗ nào tắm rồi nghỉ ngơi, nhé em”.
Mấy lâu nay, người ta đang gào lên phim Việt nhiều nhưng kém chất lượng. Chất lượng ra sao khi mà mọi thứ đều nằm trong sự toan tính, đa phần là những thứ toan tính có liên quan đến bản năng.
Có những chuyện rất hài, ví như, ông chủ một cơ sở vật liệu xây dựng lớn, lén vợ cặp kè với cô em chưa đến hai mươi tuổi.
Chơi trò hai người hoài chán, cô em bèn đề nghị ông chủ: “Em muốn làm diễn viên, em phải làm diễn viên”. Sợ cô em phiền lòng, ông chủ bỏ tiền ra cho đạo diễn làm phim, với yêu cầu cô em của ông chủ phải đóng vai chính. Giao tiền, giao cô em cho đạo diễn. Phim chẳng thấy đâu, cô em có là diễn viên hay không cũng không biết, chỉ biết đạo diễn có tuyệt kỹ phòng the gì đấy mà cô em một phát vẫy tay vĩnh biệt ông chủ, tuyệt không lời tạ từ. Ông chủ điên lắm, hai tay hai dao tìm kiếm đạo diễn. Mà tìm hoài, không thấy đạo diễn hiện hình. Dạo này, ông chủ hận đời đen bạc, hận người bạc tình, suốt ngày chửi váng vất.
Tôi không thể nào hiểu được, làm sao những gã đam mê tính dục đến độ biến thái đang được tung hô như là những nghệ sĩ chân chính đang cố gắng cứu vãn nền điện ảnh(?!).
Nhắn riêng với đạo diễn lừng danh trong vụ Chiêu Dương, tướng mạo đàng hoàng thế, tên tuổi lẫy lừng thế, sống sao cho coi được thì sống. Chứ lừa bịp con cháu kiểu này, hoặc trước hoặc sau cũng sẽ lòi đuôi. Quả báo mà!